Hội An, một viên ngọc quý của Việt Nam, đã trải qua những biến đổi đáng kinh ngạc trong suốt ba thập kỷ qua. Năm 1994, nơi đây vẫn còn giữ được vẻ đẹp hoang sơ, yên bình, chưa bị ảnh hưởng bởi dòng chảy du lịch quốc tế. Một bộ ảnh của một du khách người Anh, Simon O’Reilley, đã ghi lại những khoảnh khắc quý giá của Hội An trong thời kỳ đó, trước khi nó trở thành một trong những điểm đến nổi tiếng nhất thế giới.
Những bức ảnh của Simon O’Reilley không chỉ là những hình ảnh đơn thuần, mà còn là những câu chuyện về một Hội An chưa bị thương mại hóa, nơi mà du khách chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Hội An, với lịch sử lâu đời từ thế kỷ 15, từng là một thương cảng sầm uất, nơi giao thoa văn hóa giữa các nền văn minh lớn như châu Âu, Ấn Độ, Nhật Bản và Trung Quốc. Vào năm 1994, Hội An vẫn còn là một thị trấn ven biển yên tĩnh, được bảo tồn bởi những nỗ lực của các chuyên gia và được UNESCO công nhận là Di sản Thế giới vào năm 1999.
“Khi chúng tôi đến Hội An vào năm 1994, chỉ có hai du khách như chúng tôi trong thị trấn. Chúng tôi không gặp bất kỳ ai khác trong chuyến đi này,” Simon chia sẻ. Điều này cho thấy sự khác biệt rõ rệt giữa Hội An của 30 năm trước và hiện tại, khi nơi đây đã trở thành một điểm đến không thể bỏ qua cho du khách toàn cầu.
Hình ảnh một cô bé chơi diều trên con phố vắng vẻ của Hội An năm 1994 gợi nhớ về một thời kỳ giản dị, khi mà cuộc sống diễn ra chậm rãi và bình yên hơn.
Simon còn nhớ rõ những khoảnh khắc thú vị khi anh và bạn mình tham gia vào các hoạt động địa phương. Họ đã được mời ngồi cạnh bờ sông để thưởng thức không khí lễ hội đua thuyền, nơi mà người dân địa phương rất nhiệt tình và thân thiện. Ngôn ngữ giao tiếp của họ chỉ đơn giản là những câu chào hỏi và cảm ơn, nhưng những nụ cười và sự chào đón đã xóa nhòa mọi rào cản.
Những chiếc thuyền nhỏ, được làm từ gỗ và mái chèo đơn giản, đã mang lại cho Simon những trải nghiệm không thể nào quên. Không khí vui vẻ, tiếng hò reo cổ vũ và những chai bia lạnh đã tạo nên một bầu không khí lễ hội đầy màu sắc.
Hình ảnh một con phố ở Hội An năm 1994 và năm 2024 cho thấy sự thay đổi rõ rệt của nơi đây. Từ một thị trấn yên tĩnh, Hội An giờ đây đã trở thành một điểm đến du lịch sôi động với nhiều dịch vụ và tiện ích hiện đại.
Nhìn về phía bãi biển Cửa Đại, Simon nhận thấy sự thay đổi lớn lao. Nơi đây giờ đã được phát triển thành khu nghỉ dưỡng sang trọng, trong khi trước đây chỉ là một bãi cát hoang sơ.
Simon nhớ lại những ngày lang thang trong thị trấn, nơi mà những ngôi nhà cổ kính với màu vàng đặc trưng vẫn còn nguyên vẹn. Không có đám đông du khách, không có ánh đèn lồng lung linh, chỉ có những con đường vắng vẻ và những chiếc xe bán bánh mì đơn giản. “Thời điểm đó, điện chỉ mới có mặt trong vài tháng,” anh chia sẻ.
Hội An của 30 năm trước là một nơi bình yên, nơi mà những món ăn địa phương chưa được phát triển như hiện nay. Simon nhớ lại những chiếc xe bán bánh mì với tủ kính bằng gỗ, nơi mà món bánh mì pa tê thịt heo là món ăn duy nhất để lại ấn tượng.
“Thị trấn này quyến rũ trong vẻ đẹp đã phai tàn của nó, và người dân nơi đây rất thân thiện. Họ luôn vui vẻ khi thấy chúng tôi và muốn trò chuyện,” Simon mô tả về những kỷ niệm đẹp đẽ của mình.
Cảnh vật trên sông Hội An năm 1994 mang đến một cảm giác buồn man mác, nhưng cũng đầy chất thơ. Những hình ảnh này đã trở thành một phần không thể thiếu trong ký ức của Simon.
Những người dân địa phương, từ những nghệ nhân đan lưới đến những người thợ đóng thuyền, đã tạo nên bức tranh sống động về cuộc sống ở Hội An. Hồi đó, chỉ có một khách sạn duy nhất, nơi mà những người bảo vệ thường ngồi chơi đàn ghi ta trong vườn.
Giao thông ở Hội An và các thành phố lớn khác như Hà Nội và TP.HCM cũng rất thưa thớt. Những chiếc xe đạp, xích lô và xe tay ga là phương tiện chính, tạo nên một không khí yên bình và thanh bình.
Simon còn nhớ rõ những lần thanh niên Việt Nam tiến đến gần anh, tươi cười và hỏi có muốn thi sức mạnh không. Điều này không phải là một lời đe dọa, mà là một cách thể hiện sự thân thiện và giao lưu văn hóa.
Cuộc sống ở Hội An năm 1994 thật sự khác biệt so với bây giờ. Những kỷ niệm về những cuộc thi uống rượu với người dân địa phương đã trở thành một phần không thể quên trong hành trình khám phá của Simon.